Bài dự thi số 06
Bạn có gmail Hạnh Khổng gửi đến gmail minigame@benhviendakhoatinhphutho.vn
Tháng 10 lại về, tháng 10 là tháng đẹp nhất trong một năm, đẹp vì cái cảm giác se se lạnh đầu mùa làm cho lòng con người ta hay cảm thấy cô đơn và hay hoài niệm về mọi thứ đã đi qua trong đời, đẹp vì con số 10 là đại diện cho một điều gì đấy vẹn tròn và hoàn hảo, đẹp vì tháng10 là tháng tôn vinh và tri ân những người Mẹ người phụ nữ Việt Nam vĩ đại, đẹp vì tháng 10 có ngày sinh nhật của con…Tháng 10 về mang theo mùi hoa sữa nồng nàn trên từng con phố, không hiểu sao con lại yêu cái mùi hương hoa ấy đến lạ, cái se se lạnh đầu mùa gợi lên trong con một nỗi nhớ thương da diết!… Mỗi buổi con đi làm về tan ca chiều lúc 10h đêm là lúc đường phố không còn ồn ào thật yên lặng và vắng vẻ, một mình con đi trên con đường vắng cái cảm giác se se lạnh gợi lên nỗi nhớ Cha nhớ Mẹ đến se thắt lòng, Tháng 10 năm nay khác với tháng 10 mọi năm một tháng 10 buồn con đã mất Mẹ và năm nay ông trời lại mang Cha của chúng con đi nốt… Mười tuổi con mất Mẹ và 41 tuổi con mất Cha, ngày SN con năm nay lại là một SN đặc biệt ghi nhớ những dấu ấn trong đời con, ngày SN con đúng vào ngày thứ 49 của Cha. Nỗi đau mất Cha càng gợi nhớ làm cho lòng con một niềm đau và nỗi buồn da diết, càng đau, càng buồn, càng tủi lại khiến con nhớ Mẹ nhớ Cha nhiều hơn gấp bội… Và đặc biệt tháng 10 lại về! Một nỗi nhớ Mẹ đến lạ thường, một nỗi niềm ân hận vì bấy nhiêu năm con chưa có cơ hội để để đền đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của Mẹ. Mẹ ơi! Lại sắp đến ngày giỗ Mẹ rồi mới đấy mà đã 30 năm có lẻ… Mọi thứ vẫn như vừa mới hôm qua thôi con còn nhớ như in buổi tối lúc Mẹ sắp mất, thời đó nghèo khó buổi chiều đi chăn trâu con lấy ngô ngoài đồng về buổi tối rang rồi chia mỗi anh em một phần để giành để buổi sớm mai mang đi học ăn, phần anh trai anh ăn hết và cứ rình ăn trộm của con, con mách Mẹ ơi Mẹ bảo a, a cứ rình ăn trộm ngô của con ạ, Mẹ nói các con có im hết đi không Mẹ sắp chết rồi!… Và đúng là định mệnh! Đó là buổi tối cuối cùng chúng con còn có Mẹ trên cõi đời này… Con nhớ như in đêm định mệnh đó Mẹ thấy khó thở Bố gọi chúng con dậy, chúng con còn nhỏ quá chưa hiểu được chuyện gì sắp xảy ra … anh Thế lớn nhất được Bố bảo đi gọi bác cả trong chớp mắt các bác bá, cô và các anh chị em họ hàng, dân làng hàng xóm đã đến nhà đông đủ, bệnh viện thì cách xa nhà khoảng hơn 3km mà phương tiện thì không có các anh nhà bác dùng cáng và khiêng mẹ chạy bộ qua cánh đồng và quãng đường dài hơn 3km đến bệnh viện thì đã quá muộn mất rồi…. Thế là Mẹ đã ra đi để lại trên đời cho Bố 5 đứa con, anh trai con lớn nhất 12 tuổi, em út con bé nhất hơn 1 tuổi vẫn còn bế trên tay… Đám tang của Mẹ ngày ấy đông nhất làng, một phần vì Mẹ đang tham gia công tác xã hội ở Xã, một phần nữa vì ai cũng xót thương cho hoàn cảnh éo le của Mẹ, 35 tuổi đời Mẹ còn quá trẻ. Mẹ ra đi để lại cho Bố con 5 đứa con ai đến cũng không thể cầm nổi lòng vì nhìn thấy 5 đứa con côi cút thơ dại… Con nhớ như in hồi đấy con còn nhỏ quá chưa hiểu được thế nào là nỗi đau mất Mẹ, ngày làm đán tang Mẹ con thấy nhà đông vui con còn cảm thấy vui vì tưởng là nhà mình có cỗ, con còn xum xoe chạy ra đuổi hết đám bạn cùng xóm không cho ăn cỗ vì hôm trước chúng đã bắt nạt con… Buổi chiều đầu tiên khi đưa ma Mẹ về rồi hôm sau và tiếp những hôm sau nữa con mới hiểu như thế nào là cảm giác hụt hẫng và nỗi đau khi mất Mẹ, căn nhà bỗng trở nên u ám rộng lớn và trống vắng đến nao lòng một nỗi buồn thương da diết… Vắng Mẹ ngôi nhà nhỏ trở nên cô quạnh, góc bếp lạnh nguội, anh chị e con thi nhau hỏi Bố sao Mẹ đi chợ đâu mà lâu về vậy? rồi bà Nội tuổi cao cũng lẫn lúc nhớ lúc quên không nhớ cứ hỏi Bố là sao Mẹ đi chợ đâu mà lâu vậy? không về nấu cơm???…
Kể làm sao cho hết được những nỗi đắng cay vất vả khi chúng con thiếu vắng đi hơi ấm và vòng tay chăm sóc của Mẹ… Vắng Mẹ con mới lên 10 tuổi phải là chị cả của 3 đứa e, phải thay Mẹ vừa là chị vừa là Mẹ của đứa e út, thật bao nhiêu nỗi niềm tủi hờn và cay đắng…Con nhớ như in trong giấc mơ Mẹ hiện về dặn con: “Con ngoan chịu khó ở nhà với Bố, ngoan trông em cho Mẹ, Mẹ đi chợ bán nốt dừa rồi Mẹ sẽ về”…. Ngày xưa nhà mình rất nhiều dừa và Mẹ vẫn thường hay đi chợ để bán dừa và trong tiềm thức của đứa bé lên 10 như con, con vẫn ngây thơ tin rằng một ngày nào đó Mẹ sẽ trở về… Và điều đó mãi mãi sẽ không bao giờ là sự thật, mãi mãi chỉ là một giấc mơ…. Càng lớn con càng hiểu và con Thương Mẹ nhiều lắm! Thương Mẹ cả một đời vất vả hi sinh vì chúng con, Bố đi công tác xa tận trong Nam mỗi lần về phép là Mẹ lại mang thai rồi lại sinh con và nuôi con một mình, và cứ như thế lặp lại hàng năm, cứ mỗi anh em chúng con mỗi đứa cách nhau hai năm và cứ thế Mẹ sinh ra 5 anh em chúng con. Cuộc sống khó khăn, thêm cái nghèo theo đuổi lại sinh con đông làm cho Mẹ của con càng ngày càng héo mòn, sức khỏe suy kiệt, ăn uống thiếu thốn kham khổ, Mẹ lúc nào cũng nhường nhịn cho các con Mẹ luôn bảo Mẹ ăn no rồi… Mãi sau này khi lớn hơn một chút con đọc Nhật ký của Bố Những năm Bố đi công tác xa nhà Miền Nam phát triển hơn Bố gửi xà phòng thơm và quần áo đẹp về cho Mẹ dùng Mẹ cũng không giám dùng vì sợ ông bà nội mắng thời đấy ông bà nội còn suy nghĩ cổ hủ phong kiến… Một đời Mẹ vất vả tần tảo sơm hôm chồng thì đi xa con thì nhỏ…
Các cụ vẫn thường nói: “Vắng Cha con ăn cơm với cá, Vắng Mẹ con liếm lá đầu đường” thật đúng với câu câu ca ấy… Cuộc sống thiếu đi hơi ấm và vòng tay yêu thương, che chở của Mẹ sao mà nó cơ cực đến vậy? làm cho những đứa trẻ như con luôn suy nghĩ và già trước tuổi lúc nào cũng sống khép kín thu mình trong bóng tối và thiếu đi sự tự tin về bản thân luôn luôn mặc cảm và tự ti trước các bạn bè cùng trang lứa, đi học mỗi lần nghe các bạn kể khoe với nhau được Mẹ mua cho cái này mua cho cái kia mình chỉ biết ngồi lặng lẽ một mình nhớ Mẹ buồn và tủi thân những lúc đó lại ước ao giá như mình vẫn còn có Mẹ…Tình yêu thương vô bờ bến của Cha cũng không thể bù đắp không đủ để làm khỏa lấp và vơi đi nỗi nhớ vì thiếu đi hơi ấm của Mẹ đối với chị em chúng con, con nhớ như in hồi con học lớp 6 nhà nghèo anh chị em thì đông mùa rét quần áo không đủ mặc rét như thế mà sáng nào đi học con cũng chỉ mặc mong manh một chiếc áo cộc tay, người cứ rét run lên từng cơn, thầy giáo thấy lạ gọi lên bảng hỏi tại sao rét như thế mà con cứ mặc áo cộc tay đi học con không biết trả lời như nào nỗi buồn tủi cứ thế ùa về nghẹn nghào, hai hàng nước mắt cứ nhòa đi… Và cho đến tận lớp 12 con cũng chỉ có hai bộ quần áo thay nhau để mặc đến trường. Hôm nào trời mưa phùn không đủ khô để mặc thì phải mặc ướt đến lớp, mỗi sáng mùa đông phải dậy từ 4h30 sáng đi tưới rau và làm đủ các việc rồi mới được đến trường, mùa hè thì cũng phải dậy từ 4h30 để đi cấy hoặc đi gặt rồi 6h kém sáng về và chuẩn bị tới trường có hôm thì kịp ăn cơm muội hoặc củ khoai có hôm thì đi học nhịn, đã vậy đi học không có xe đạp phải xách dép sắn quần và lội ruộng qua cánh đồng để tối trường… Cứ như thế theo năm tháng anh chị con dưới sự yêu thương, đùm bọc của Ông Bà nội tình yêu thương của Bố và của các cô bác họ hàng chúng con cũng dần trưởng thành…. Càng lớn hơn một chút con càng hiểu sự đời hơn và thấm thía công ơn sinh thành và dưỡng dục của Mẹ mà chưa có cơ hội để đền đáp và trả ơn nghĩa cho Mẹ kính yêu của chúng con. Chưa có cơ hội chăm sóc cho Mẹ. Giá như ngày ấy cuộc sống đừng nghèo khó quá để cho Mẹ của con không phải tần tảo sớm hôm nuôi đàn con thơ dại, giá như cuộc sống đừng đông con như thế để Mẹ đỡ phải vất vả để Mẹ không phải suy kiệt sức khỏe… Và con ước giá như ước gì bệnh viện đừng quá xa như thế để Mẹ con có cơ may nhiều hơn… Lúc nào con cũng ước ao nhưng muộn rồi ạ sự thật vẫn mãi mãi chỉ là sự thật mọi thứ vẫn chỉ là hai từ là giá như và giá như!… Giá như mình còn có Mẹ…
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, bao nhiêu năm qua có những lúc cuộc sống thật mệt mỏi con vẫn luôn thầm ước ao có Mẹ để được dựa dẫm…Đường đời ghập ghềnh có những khúc quanh và cuộc sống có những lúc không được như ý nguyện khi gặp chắc trở, mỗi khi gặp khó khăn con lại ước có Mẹ và cứ như thế mấy mươi năm qua Mẹ lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí con như một Phật Bà như một lá bùa hộ mệnh luôn luôn dõi theo cuộc sống của Cha và của chúng con mỗi ngày. Con vẫn luôn tự hào vì được là con của Mẹ… Chỉ những ai đã từng trải qua nỗi đau mất Cha mất Mẹ mới hiểu được cảm giác mất mát nó lớn lao đến như thế nào… Mong những ai còn Mẹ! xin đừng làm Mẹ khóc…