Bài dự thi số 03
Facebook Nguyễn Lan Anh gửi đến Fanpage Bệnh viện đa khoa tỉnh Phú Thọ
Mẹ đừng già đi nữa có được không?
Đổi những buồn thương một đời của mẹ
Đổi cả đớn đau khi mẹ mang hình hài nhỏ bé
Để mẹ được yên bình tựa khúc hát dòng sông….
Có khi nào các bạn đã tự hỏi, bạn sẽ được gặp mẹ bao nhiêu lần nữa trong cuộc đời???
Hay tự hỏi có bao giờ bạn cầm bàn tay mẹ, nhìn sâu vào đôi mắt mẹ để biết hết những buồn thương một đời của mẹ, để thấy những nhọc nhằn , mệt mỏi mà chẳng bao giờ mẹ kể…
Mùa thu quê tôi đã về bên mái hiên mang theo hương hoa sữa nhàn nhạt.Quê tôi là một miền quê thanh bình yên ả với những cánh đồng lúa bát ngát mênh mông, những con kênh nước chảy êm đềm, và quan trọng hơn hết nơi ấy là nơi có mái nhà nhỏ, có chị, và nơi ấy có mẹ. Tuổi thơ của mẹ chẳng được êm đềm như tuổi thơ con. Nhà nghèo đông con, là chị cả trong nhà, bao nhiêu nỗi toan lo dồn lên lưng mẹ. Mới ba tuổi mẹ đã biết vừa trông em vừa đi quét lá đun bếp. Lớn hơn một chút mẹ đã đảm đang lo toan việc nhà, chăm sóc các em để bà ngoại ông ngoại đi làm xa. Đôi tay mẹ đấy vết chai sần từ những ngày làm cỏ ruộng, bốc rơm, vò lúa …để lại. Để đến bây giờ tuy đã đứng trên bục giảng hàng chục năm, những vết chai ấy vẫn còn, vẫn cứa vào lòng con những niềm thương đến nao lòng. Để có những ngày đứng trên bục giảng, mẹ đã phải cố gắng bao nhiêu . Ngày đưa mẹ lên miền núi dạy học, ông đã nhìn mẹ thật buồn. làm bạn với đá núi, với những ánh mắt trẻ con ngây thơ, mẹ đã có những tháng năm đáng nhớ mà khi mỗi lần nghe mẹ kể, con lại thấy tình yêu thương ánh lên trên đôi mắt mẹ. Cứ tưởng tháng năm rồi sẽ nở nụ cười với mẹ, nhưng không.Ngày cưới có lẽ là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của người con gái, nhưng với mẹ thì không. Bố bị tai nạn trên đường đi đón dâu rồi được đưa đi cấp cứu. Mẹ khóc hết nước mắt một mình về nhà chồng.Khi sinh chị con mẹ cũng một mình vượt cạn vì bố đi làm xa không về kịp. Những tháng ngày nuôi chị cũng là bao nhiêu nhọc nhằn của mẹ. Chị lớn lên một chút,bố chuyển được công tác về gần nhà, hai vợ chồng đùm bọc nhau qua những ngày vất vả.Với đồng lương giáo viên eo hẹp, mẹ vẫn làm thêm ruộng, vẫn cấy lúa, làm cỏ để trang trải thêm cuộc sống gia đình. Rồi khó khăn lắm mẹ cũng lại có con. Thời gian mang bầu con lại là những tháng ngày chẳng bao giờ quên được của mẹ. Những đêm đau bụng, đi cấp cứu, bố mẹ dìu nhau giữa đêm đông giá rét. Con ra đời thiếu tháng. Hồi nhỏ, con ở viện nhiều hơn ở nhà. Mẹ lại quên mất sức khỏe của mình, gồng mình chăm sóc và che chở cho con. Thời gian trôi đi, kinh tế đã khá hơn, những tưởng mẹ đã được hưởng hạnh phúc với người chồng yêu thương vợ con,với hai cô con gái yêu thương mẹ. Những tưởng mẹ sẽ được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng không, qua thời gian, cuộc đời lại lấy đi của mẹ người thương yêu nhất, để bây giờ hạnh phúc của mẹ giờ chỉ đơn giản là con. Có những đêm giật mình tỉnh giấc, con lại mơ về một gia đình có bốn người, có nụ cười của mẹ, có những lời dạy bảo của cha, có những tiếng trò chuyện của chị . Để rồi bàng hoàng nhận ra, lâu lắm rồi, luôn có những giọt nước mắt rơi sau những cơn mơ, có những khát khao về một gia đình đầy đủ các thành viên . Chị con đi học xa nhà,căn nhà nhỏ chỉ còn mẹ và con. Nhưng con biết đâu, mẹ dấu bao nhiêu khó khăn của cuộc đời một mình lo toan mọi việc, dấu những giọt nước mắt cô đơn vì nhớ bố,dấu những đêm đau lưng thức trắng, dấu cả những cơn đau bụng, những lần mệt mỏi , vẫn nhẹ nhàng chăm sóc cho con từng miếng ăn giấc ngủ, dạy con những bài học đầu đời. Con đi học vật chất chẳng thiếu thứ gì so với các bạn đồng trang lứa, còn tinh thần là mang theo trọn vẹn tình thương yêu của mẹ. Con thì cứ vô tư như thế, những khi ốm mệt mẹ chăm sóc con , mà chẳng biết những đêm mẹ sốt phải tự uống thuốc, tự đo nhiệt độ để canh cho con tròn giấc ngủ. Con cũng đã lớn hơn, chị cũng đã học xong, về công tác gần nhà, nhưng thời gian, vừa là liều thuốc chữa lành, vừa là thước đo tàn nhẫn nhất. Mẹ càng ngày càng già đi, sức khỏe ngày càng yếu ,càng ngày càng bị những cơn đau lưng hành hạ, những cơn chóng mặt, rối loạn tiền đình khiến mẹ chẳng đứng vững. Bờ vai nhỏ bé dành cả thanh xuân chống đỡ cho chúng con giờ gầy guộc, mong manh, tóc mẹ bạc gần hết, để cho tóc xanh con lớn lên từng ngày. Có thể con không tình cảm như bao người con khác. Nhưng trong trái tim con luôn có một lời yêu thương dành tặng cho người phụ nữ đã vì con hy sinh cả cuộc đời. Con chẳng mong sang giàu, chỉ mong mẹ luôn luôn vui vẻ, khỏe mạnh, tiếp tục là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho chị và con.
Bạn ơi, bạn đâu có biết trước được thời gian, bạn đâu biết được bạn còn được gặp những người bạn yêu thương bao nhiêu lần nữa. Từ bây giờ, hãy quan tâm, chăm sóc sức khỏe của những người phụ nữ thân yêu bên cạnh bạn. Để ngày mai khi đã lớn khôn , đã mỏi mệt, ngoảnh lại luôn có một ngôi nhà ấm nồi canh bên bếp lửa, với bóng dáng mẹ luôn ở đó chờ mong bạn quay trở về…